Kết quả tìm kiếm cho "góc quê thu nhỏ"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1117
Trở lại những phum, sóc trong tỉnh, chúng tôi ngỡ ngàng khi những con đường xưa từng “nắng bụi, mưa bùn” nay được bê tông hóa bằng phẳng, nhà tường mọc lên ngày càng nhiều. Giữa cuộc sống hiện đại, tiếng tụng kinh vẫn vang vọng từ những ngôi chùa cũ, quen như nhịp thở. Giờ đây, đời sống đồng bào Khmer đang từng bước vươn lên bằng ý chí, tri thức và lao động, nhưng vẫn “giữ chặt” cội rễ văn hóa của mình.
Trên vùng đất An Giang luôn có những câu chuyện đẹp về nông dân dám “thử” đổi thay “vận mệnh” mảnh đất nơi mình sinh ra. Không ồn ào quảng bá, họ lặng lẽ gây dựng nên những điểm du lịch đậm chất chân quê từ chính đôi bàn tay, giọt mồ hôi và khát vọng vươn lên bền bỉ.
Hơn 30 năm trước, xóm lò đất Đầu Doi, xã Hòn Đất từng tấp nập ghe thương lái. Giờ nơi đây không còn sầm uất như xưa, nhưng trong cái lặng lẽ ấy, người thợ Lâm Bảo Sơn vẫn miệt mài giữ lửa cho lò đất, như cách anh gìn giữ một phần hồn cốt cha ông.
Thời điểm này, nhiều nơi trong tỉnh An Giang thu hoạch lúa xong. Những mảnh đất được nghỉ ngơi sau khi bừa trục, bắt đầu “hẹn” lũ, đón phù sa. Cá đồng tự nhiên có môi trường rộng để sinh sôi nảy nở, tạo kế sinh nhai cho người dân.
Có những buổi chiều về ngang xã Giồng Riềng (tỉnh An Giang), gió thổi ngang cánh đồng, hương riềng bay thoảng qua, gợi nhớ bao điều tưởng đã ngủ yên. Thứ mùi ngai ngái, nồng nàn ấy, với người xa quê, chỉ cần thoáng chạm là lập tức đưa về những năm tháng xưa, thời mà ở bờ mương, góc vườn, đâu đâu cũng thấy vài bụi riềng cao đến nửa người, lá xanh đậm, thân chắc nịch.
Nếu có dịp về xã Phú Hòa (tỉnh An Giang) những ngày cuối tuần, du khách đừng quên ghé lại góc nhỏ bình dị có quán bánh xèo Ngọc Yến (nằm cặp tỉnh lộ 943). Nơi đây nổi tiếng với món bánh xèo thịt vịt - một “biến tấu” độc đáo từ món bánh xèo truyền thống vốn quen thuộc với nhân thịt heo.
Khi thực hiện mô hình chính quyền địa phương 2 cấp, thời gian đầu, không riêng chuyện giữ lại tên làng, xã, huyện… những người gắn bó ở làng nghề truyền thống cũng không khỏi suy tư về tên gọi đã làm nên thương hiệu của quê hương.
Sự kiện các đơn vị, địa phương phối hợp tổ chức trao bằng “Tổ quốc ghi công” cho liệt sĩ Huỳnh Văn Tum (sinh năm 1955), quê xã Nhơn Hội (tỉnh An Giang) có thể là một thông tin thoáng qua, nhưng đằng sau đó là cả hành trình dài nhiều mất mát, hy sinh và nghĩa tình đồng đội.
Ngày 27 tháng 7 – Ngày Thương binh Liệt sĩ – là dịp để cả dân tộc Việt Nam cùng cúi đầu tưởng nhớ những người đã ngã xuống và bày tỏ lòng tri ân sâu sắc với những người đã hiến dâng máu xương cho Tổ quốc, những người đang sống tiếp với vết thương chiến tranh và rộng hơn là với tất cả những ai đã có công với cách mạng.
Liệt sĩ Ngô Văn Liên (sinh năm 1952), quê ở Nghệ An hy sinh vào tháng 9/1972 ở mặt trận phía Nam, khi đất nước gần giải phóng. Ông ngã xuống ở độ tuổi đẹp nhất đời người. Một lần nằm xuống, mà hơn nửa thế kỷ sau ông mới có dịp trở về cố hương…
Công tác chăm lo người có công với cách mạng không chỉ là trách nhiệm mà còn là nét đẹp trong truyền thống văn hóa, đạo lý của dân tộc Việt Nam. Những thành quả đạt được thể hiện sự tri ân sâu sắc, tạo động lực để toàn xã hội tiếp tục chung tay, góp sức xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu mạnh, nhân văn và nghĩa tình.
Với những sáng tác đa dạng ở nhiều thể loại, đậm chất Nam bộ, tác giả Trần Ngọc Hòa - hội viên Phân hội Văn học, Hội Văn học Nghệ thuật (VHNT) Kiên Giang để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả qua các tác phẩm viết về chiến tranh, con người và cảnh sắc miền Tây.